Đọc bài viết của lukhach_langdu, mình cũng muốn chảy nước mắt, vì nhớ lại cảnh nghèo của gia đình mình ngày trước. Hồi đó nhà mình nghèo lắm luôn, mỗi bữa Bố Mẹ chỉ nấu được một nắm gạo, đồ ăn là 1 con cá hấp với vài cọng măng kho. Phần cơm nạc chia cho hai anh em mình, con cá thì Mẹ dẽ phần nạc hai bên cho hai anh em. Cho hai đứa cn ăn xong, Bố Mẹ chia nhau mảnh cháy, Bố gặm đầu cá, còn Mẹ lượm mấy miếng măng. Có bữa ông anh ăn xong còn hứng chí "Con ăn cháy!", thế là mình cũng đâu chịu thua (con nít mà ^^) "Con cũng ăn cháy!", Bố Mẹ nhìn nhau, chia đôi mảnh cháy cho hai con. Những bữa như vậy Bố Mẹ nhịn đói đi ngủ...

Bây giờ, Chúa thương cho cuộc sống gia đình mình cũng tương đối đầy đủ, có đôi lúc mình quên đi hình ảnh ấy, có đôi lúc mình cãi lời Bố Mẹ, làm Bố Mẹ đau lòng... Nhưng thẳm sâu trong đáy lòng, mình vẫn biết tình thương của Bố Mẹ thật bao la. Người Việt mình không quen nói "I love you" với Bố Mẹ, nhưng ngay lúc này đây, mình thật sự muốn thốt lên... "Con yêu Bố Mẹ nhiều lắm!".