Trạng thái :  
Tham gia : Apr 2012
Bài gửi : 561
Tên Thánh: Martino (3/11)
Tên thật: NVT
Đến từ: Vũng Tàu
Sở thích: Du lịch, âm nhạc, đọc sách...
Nghề nghiệp: ...
Cảm ơn 2,205
Được cảm ơn 4,123 lần
trong 689 bài viết
Là con người, ai cũng mang thân phận yếu đuối, mỏng dòn và dễ sa ngã.
Đôi khi chỉ vì cái tôi quá lớn mà ta không nhận ra những sai lầm của mình.
Người có chí khí, là người dám nhận khuyết điểm và sửa sai một cách khiêm nhu. Việc nại vào bất cứ lý do gì để biện minh cho những sai lầm của mình cũng chỉ vì mình muốn bảo vệ cho cái tôi của mình.
Người cha trong câu chuyện anh Trung kể mình cũng từng nghe và từng kể lại cho nhiều người khi mình còn cộng tác với cha Quang Uy trong Nhóm Bảo Vệ Sự Sống.
Sự "đồng cảm" phải đến từ hai phía, và tiên vàn, người ta phải tìm hiểu nguyên cớ của sự việc. Nếu người cha cứ cố chấp, thì hỏi ai sẽ là người "đồng cảm" với người cha?
Câu hỏi: "Vậy khi chết, ông có dám gặp Chúa không?" là một lời chất vấn đụng chạm đến lương tri của người cha. Đó là sự sống! Người cha có thể sai lầm, người con có thể sai lầm, nhưng sự sống hình thành nơi đứa trẻ vô tội thì chẳng có gì sai lầm nếu như đó là ý Chúa muốn, bởi Thiên Chúa là Chúa của Sự Sống.
Xét về góc cạnh cuộc sống thường ngày, tại sao có những sự hiện diện làm ta thấy tươi vui, chan hòa; lại có những sự hiện diện làm ta âu lo, mất cảm tình?
Là con cái Chúa, chúng ta đều phải có trách nhiệm nâng đỡ, thăng tiến cho nhau trong tình huynh đệ. Nhưng chúng ta cũng không thể thỏa hiệp với tội lỗi và che đậy những sai lầm.
Tham gia một tập thể, nếu không vì lý do được sống tình huynh đệ, được chia sẻ với nhau niềm vui nỗi buồn, được vui và san sẻ niềm vui..., thì chắc chẳng ai tham gia làm gì. Nhưng niềm vui mà ta mang đến và đón nhận từ nơi tập thể ấy phải có sự chọn lọc rõ ràng:
- Nếu tôi và bạn cùng ngồi với nhau, và chỉ hai chúng ta, cách thể hiện sẽ khác.
- Nếu tôi và bạn cùng tham gia vào một tập thể, cùng ngồi ở một nơi chốn, cách thể hiện niềm vui cũng sẽ khác.
- Nếu tôi và bạn là những nhân tố cộng góp vào một tập thể - một tập thể có tổ chức, có nội quy, có đường hướng rõ ràng, thì cách thể hiện niềm vui lại càng khác nữa.
Tiếc thay, đôi lúc ta vì niềm vui quá đà, không làm chủ được bản thân khiến cho niềm vui không được trọn vẹn. Khi bình tâm, ta phản tỉnh lại mới thấy đó là chuyện đáng tiếc.
Sự "đồng cảm" sẽ đến và chỉ đến khi ta thấu hiểu về nhau, cùng đón nhận nhau trong tất cả mọi sự.
Sự "đồng cảm" cũng giúp ta vượt qua những suy nghĩ tầm thường để hướng đến mục đích tối hậu (như trường hợp người cha trong câu chuyện của anh Trung).
Lời góp ý chân thành, thẳng thắn, cứng rắn thì đúng là khó nghe. Nhưng hãy xét thử: nếu đó là sự thật thì ta cũng nên đón nhận.
Về phần mình, tôi tự hối và nói: Hãy tha thứ cho tôi nếu tôi nói thẳng làm bạn tự ái.
03/7/2014
Lễ kính Thánh Tôma Tông đồ
Mai Tín
Mai Tín
11:21, 3rd Jul 2014 #3575Nhìn thấy một nhóm bạn trẻ di chơi. Hát hò, nhậu nhoẹt, nhảy nhót. Vui đấy, nhưng đó không phải là gioitreconggiao.org.
Mai Tín
11:22, 3rd Jul 2014 #3576Nhìn thấy một nhóm bạn trẻ đua xe, lạng lách, chửi thề. Chúng vui đấy. Nhưng đâu phải gioitreconggiao.org
Mai Tín
11:23, 3rd Jul 2014 #3577Những tấm hình của một đám trẻ sành điệu. Phùng mang, chu mỏ, nằm, ngồi, quỳ, nhảy đủ kiểu. Vui đấy. Nhưng cũng chẳng phải gioitreconggiao.org
Mai Tín
11:25, 3rd Jul 2014 #3578Một nhóm bạn trẻ áo vàng. Một nhóm có tổ chức, có nội quy. Cách thể hiện niềm vui của họ mang tính nhân bản. Không chửi thề, không xả rác, không nhậu say bí tỉ... Đó chính là gioitreconggiao.org
Mai Tín
11:25, 3rd Jul 2014 #3579Cho nên, như lời Tía đã chia sẻ: Đôi khi "cứ tưởng" - tưởng vậy mà không phải vậy. Buồn thay!