Haizzzzzzzzz.... Thầy Francis nói không đúng về tên núi Chứa Chan rồi nha.
Truyền thuyết kể rằng: một anh chàng nọ, nghèo đến mức không lấy được vợ, Ngọc Hoàng thương tình mới sai một tiên nữ xuống trần gian se duyên cùng chàng. Hai người ở với nhau và có được một cậu con trai, nhưng tiên nữ nhớ cảnh trời, nên một hôm lén lấy đôi cánh chồng giấu trong bồ lúa đeo vào và bay tuốt lên trời cao. Người chồng và con trai ở trần gian nhớ thương nàng mới lò dò dắt nhau lên trời thăm. Oái ăm thay, người trần gian không được ở trên trời cao, thế là mừng mừng tủi tủi lại phải chia tay. Nàng tiên trao cho chồng một chiếc trống làm phương tiện xuống trần gian cho nhanh và mấy vắt cơm ăn đường. Dọc đường, đứa nhỏ đói bụng lấy cơm ra ăn. Cơm vung vãi trên mặt trống làm mồi cho bầy quạ đói, chúng mổ mổ mổ... Mặt trống bị thủng, thế là hai cha con rớt xuống chết. Nàng tiên nhớ thương chồng con, khóc than thảm thiết, nước mắt của nàng hòa cùng xác hai cha con biến thành ngọn núi, và người ta gọi là núi Chứa Chan.
Cha Giuse Nguyễn Công Đoan trong thời gian ở tù tại K3 khi thấy em gái đến thăm tóc vương đỏ bụi đất cũng đã cảm thán làm bài thơ như sau.
Em đến thăm anh buổi chiều vàng
Nhìn em hoen đỏ ôi thương quá
Hỏi rằng "Chán chưa?"
"Chưa chán, vẫn... Chứa Chan."
Câu chuyện và bài thơ này Cha Giáo đã chia sẻ cho tụi Ann năm 2000. Ann rất thích lối chơi chữ của Cha. Đọc đến đây đã chán chưa? Chưa chán, vẫn chứa chan, phải không? Hihii...