Cái đề tài này của Doan Quan đưa ra coi bộ hay và rất đáng để suy ngẫm 1 chút. Riêng mình thì mình nghĩ:
Sống là khi "cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương", ta còn thấy được mặt trời và những người thân yêu xung quanh ta, nhìn đâu đâu cũng thấy đáng yêu hết, một em bé pipo tập đi tập nói mà ta nựng, một cụ già chống gậy lom khom qua đường mà ta chạy tới dắt cụ qua, một người đi đường chở đồ bị rớt ta biết nhặt phụ... nghĩa là ta còn sống
Sống không bằng chết là khi ta không thèm ai quan tâm đến ta, và ta cũng chẳng quan tâm đến ai hết. Gặp người đi đường bị tai nạn ta làm ngơ, đi đường thì phun, khạc nhổ bừa bãi, trúng người khác cũng không thèm xin lỗi, gặp phụ nữ có thai, người già trên xe bus cũng làm lơ không thèm nhường chỗ ngồi...Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
- Tính nhân văn trong Kinh Thánh
- Lương tâm là cái gì ?
- Các bạn giúp mình giải đáp thắc mắc này.
- Xin Hỏi về Tội - Lỗi Đức Bác ái
- thế nào là TỘI TRỌNG?
- Góp ý về "hình thức" của Diễn Đàn
- Có nên làm cơ quan nhà nước không
- Nên làm gì?
- Siêu âm sai khiến một bé gái mất cơ hội sống
- Có nên thành lập nhóm AGAPE trong hoàn cảnh như vậy không?