Câu chuyện này của An Vi làm superman nhớ đến câu chuyện đã đọc được ở đâu đó:
Có 2 cậu học trò cãi nhau vì bất đồng quan điểm. Cô giáo giữ lại hỏi chuyện sau giờ, cả 2 vẫn khăng khăng bảo rằng ý kiến của mình là đúng. Thế là cô giáo đặt lên bàn 1 quả bóng to rồi hỏi 2 cậu học trò nói cho cô xem cậu nhìn thấy quả bóng màu gì. Cậu thứ nhất nhanh nhảu: "Thưa cô màu trắng". Cậu học trò thứ 2 trố mắt ngạc nhiên rồi thưa cô: "Màu đen chứ ạ". Cả 2 cùng rất ngạc nhiên với câu trả lời của bạn mình. Khi đó, cô giáo mới nhẹ nhàng bảo 2 cậu bé đổi chỗ cho nhau.
Kết quả thì ai cũng biết rồi, quả bóng được sơn 2 màu, một bên trắng, một bên đen và vì nó quá to nên đứng ở phía bên này thì không nhìn thấy được phía bên kia.
Đọc câu chuyện này thì superman nghĩ giá mà quả bóng bé lại hoặc giá mà 2 cậu bé cao lên để có thể nhận ra được quả bóng có 2 màu. Khi có rắc rối nảy sinh thì nếu không biết cách làm mình đủ to lớn để quan sát và phán đoán cách tổng quát thì superman thường cố gắng suy nghĩ nó theo chiều hướng tối giản hóa nó để góc nhìn bao quát hơn.