Hiện kết quả từ 1 tới 5 của 5

Chủ đề: Lễ Lá và những mảnh vụn

Threaded View

  1. #5
    Benedictus's Avatar
    Trạng thái :   Benedictus đã thoát
    Tham gia : Dec 2010
    Bài gửi : 147
    Tên thật:
    Lê Hoàng Hải
    Đến từ: Gx Phong Hòa, Gp Vĩnh Long
    Sở thích: ăn và ngủ
    Nghề nghiệp: lăng xăng
    Cảm ơn
    619
    Được cảm ơn 908 lần
    trong 147 bài viết
    #Mẩu vụn số 5: Thiên Bình
    Tôi mở hộp và không thấy cặp nhẫn đám cưới của ba mẹ đâu… Mẹ đã bán để trang trải chi phí cho hai anh em tôi đi học, và còn mượn thêm nợ ở ngoài. Có một người đồng đạo gần nhà, tên Châu, con của ông Trùm xứ (Chánh Trương ngoài Bắc) cho mẹ tôi mượn một chỉ vàng, để đóng học phí cho tôi lúc đó. Lãi suất rất lạ lùng, hihi, một ý tưởng kinh tài thật sáng tạo. Lúc đó vàng 2 triệu 300 ngàn một chỉ, mẹ tôi cầm 2 triệu 70 ngàn, trừ 10 phân lãi tháng đầu; nếu tháng sau vàng lên 2 triệu rưỡi, thì mẹ tôi phải đóng lời 250 ngàn, nếu vàng lên 3 triệu thì mẹ tôi phải đóng lời 300 ngàn. Nếu có tiền trả tiền vốn, ví dụ vàng lên thì phải trả một chỉ vàng, ví dụ vàng xuống thì phải trả 2 triệu 300 ngàn như lúc đầu. Mẹ tôi nhắm mắt mượn đại, vì lúc đó nhà khó khăn lắm, nếu trễ hạn đóng học phí thì tôi bị đuổi học…
    Rồi cơn khó cực vẫn không qua, em tôi nghỉ học Cao Đẳng trước, hy sinh cho tôi học tiếp. Những khi nhớ lại, nước mắt tôi lại rưng rưng thương đứa em bé nhỏ. Có dịp tôi đi Sài Gòn, nhìn những đứa ăn mặc rất mô-đen ra vào mấy trung tâm ngoại ngữ. Tôi nhắm mắt lại thấy cảnh em tôi đang làm phục vụ trong một nhà hàng ở Thủ Đức. Họng tôi đắng chát hơn ăn Me Nước còn sống. Lúc đó tôi tự nhủ mình phải cố gắng học hành tới bến để không phụ lòng những người vì mình mà hy sinh.
    Tôi mang cái hoài bão lớn, sau khi học xong sẽ mua cái này làm cái kia đền bù lại cho gia đình… Những lúc đạp xe đi học, qua phà Hậu Giang, coi quảng cáo thuốc trừ sâu Mapasific, cảnh một người cha gắp đồ ăn cho đứa con trai lớn, nói nó ăn đi để có sức đi học, thằng đó cũng thứ Hai, là anh Hai như tôi… Tôi đồng cảm và tim tôi bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt, máu tôi sôi lên, quyết tâm học thành tài đền ơn Cha Mẹ, đền ơn Em Gái.
    Nhưng cuối cùng rồi, sức cùng lực kiệt, ba mẹ tôi kêu bán đất không ai mua, đành nuốt nước mắt nhìn tôi nghỉ học. Em tôi nghỉ học tôi khóc, nhưng tôi nghỉ học thì tôi thấy ba mẹ được nhẹ nhõm hơn, ít ra là được nhẹ lo phần xác chút ít.
    Tôi định đi Sài Gòn làm, công nhân hay phục vụ bưng bê gì cũng được. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại nhà, long nhong lên xuống nhà thờ thêm hai năm trời, không nghề ngỗng, không học hành, và thêm nhiều sự đắng cay tủi nhục từ những người đồng đạo ban cho…
    Hôm nay, tôi đang học năm nhất, trong khi bạn bè mời tôi nhậu rửa bằng, có đứa học trung cấp Dược giờ nhờ may mắn lương đã được gần 1000 đô Mỹ một tháng. Tôi vẫn lên xuống nhà thờ và lãnh thêm nhiều sự sỉ nhục, mà đối với một kẻ sĩ được huấn đức theo Nho giáo và tập tính theo Pháp gia, là những điều không thể chấp nhận nổi…
    (…)
    Vợ chồng người tên Châu năm xưa tới thăm nhà tôi một tối. Người vợ khóc nhiều, rất nhiều, nhờ mẹ tôi giúp đỡ, vì lúc trước đã “giúp” nhà tôi. Nhà tôi đã bớt khó khăn hơn trước nhiều, tuy không thoát cái mác “giáo dân hạng hai”. Nhà người tên Châu thì giờ rất khổ, nợ nần chất ngất…
    Xin Chúa tháo gỡ khó khăn cho người. Amen!

  2. 2 thành viên đã cảm ơn Benedictus vì bài viết này:

    cattrang (08-04-2012),nguahoangtvt (09-04-2012)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình