- Dậy ăn cơm em ơi, trưa rồi. Anh Hoàng gọi Nam.
- Vừa mới ngủ mà anh. Nam lẩm bẩm trả lời cho anh Hoàng khi anh đánh thức dậy ăn cơm.
Nói vậy nhưng Nam vẫn ngoan ngoãn dậy, vào rửa mặt rồi ra ăn cơm. Anh Hoàng vừa ăn vừa nói chuyện với nó trông cũng rất tình cảm cảm thân mật giữa hai anh em. Lâu rồi, anh Hoàng sống một mình ở Sài Gòn, chắc lần này gặp lại Nam, anh vui lắm. Xa gia đình đã lâu, mà mới có vài dịp ghé thăm nhà, nên anh rất vui khi có người em trai từ nay sẽ chung sống với mình cho bớt cô đơn, nhưng không dấu được hết vẻ lo lắng cho thằng em đang tuổi mới lớn chân ướt chân ráo bước vào Sài Gòn.- Ăn xong em rửa chén giúp anh nhé, anh còn phải đi làm, hôm nay chủ nhật tranh thủ kiếm thêm tiền.
- Dạ, tý em rửa cho, anh ăn rồi nghỉ đi mà đi làm.
- Uhm, Cám ơn em nhé. Tranh thủ xem lại bài vở trước khi đi thi rồi mà làm bài cho tốt. À mà nghe nói, dạo này đề thi có vẻ cũng cũng dễ hơn đợt anh thi, chắc em ráng làm cho đậu nghé. Nhưng anh thấy cũng hơi khó, sao em không chọn trường khác thi mà đăng kí vô đó chi vậy, trường đó năm nào cũng lấy cao chà bá vậy, anh sợ em không đậu nổi quá.
Vẻ mặt Nam có vẻ hơi buồn buồn khi anh Hoàng, phần thì hy vọng vào nó, phận lại không dám đặt niềm tin vào sức học của nó bây lâu nay. Ăn xong xuôi, anh Hoàng nằm nghỉ, còn Nam rửa chén đĩa. Sao mà sung sướng thế, ở nhà rửa hoài mới hết chén đĩa, còn ở đây, có hai cái chén và 1 cái đĩa chưa nhiêu đâu, làm nhanh thiệt. Nam tự đặt câu hỏi rồi trả lời luôn.
Xong xuôi, Nam đánh một giấc nữa cho lại sức sau nhưng ngày mệt nhọc trên xe lửa.- Anh đi làm đây, ở nhà đóng cửa cẩn thận coi chừng kể trộm đó em.
- Dạ ! Nam vừa nói vừa ngủ như đang mộng du vậy.
Nhìn đồng hồ mới hơn một giờ chiều, sao mà anh Hoàng đi làm sớm vậy, đúng là ở sài gòn có khác, cái gì cũng đắt đỏ, hèn chi người ta phải đi làm sớm hơn. Ở quê, mệt có mấy ngày mùa, sau đó thì tha hồ mà nghỉ với ngơi. Còn ở đây thật là tất bật. Nghĩ vậy rồi, Nam vội vàng dậy, gấp chăn gối và lấy sách ra học bài. Ngồi nghĩ ngợi lung tung, tâm trí Nam đang đặt nơi đâu, không thể nào tập trung được. Nhưng Nam vẫn không muốn ngủ nữa, có lẽ Nam đang lo lắng cho cuộc sống mới của mình, cuộc sống hoàn toàn xa lạ khi mà lần đầu tiên nó đi xa gia đình. Dù vậy, Nam vẫn còn may mắn khi có anh Hoàng là người đi trước Nam, để giờ đây dẫn dắt Nam sau bao nhiêu kinh nghiệm từng trải của mình. Và Nam cảm thấy thương cho anh Hoàng những tháng ngày đầu tiên xa gia đình như Nam bây giờ vậy.
Ngày đầu tiên đặt chân lên Sài Gòn là vậy, Nam đã có cảm giác lo lắng và bắt đầu thấy hơi sợ sợ cho cuộc sống của mình. Ngồi thẫn thở, Nam chìm vào giấc ngủ ban chiều từ lúc nào không hay.- Nam ơi, mở cửa cho anh !
- Ai vậy ? Nửa tỉnh nửa thức Nam hỏi.
- Anh đi làm về rồi, em dậy mở cửa cho anh.
Nam nhanh nhẹn bước ra mở cửa, cái phòng nhỏ xíu vừa bước đã tới cửa, nhìn thấy anh Hoàng, Nam cảm thấy vui vui và có phần an tâm hơn khi ở nhà một mình. Liếc nhìn đồng hồ, trời ơi, sao mà khuya dữ vậy rồi, hơn nửa đêm.- Anh đi làm về trễ vậy? Quá 12h rồi !
- Uhm, 11h30 anh mới ra ca mà em, anh làm bên quán café nên họ nghĩ trễ lắm, giờ đó là còn đang sớm đó, vừa nói anh Hoàng vừa cười với nó.
- Dạ, anh tắm rửa đi rồi còn đi ngủ nữa !
- Ủa, mà sao em không ăn cơm tối à, anh cứ nghĩ là anh mua đồ về đó rồi tối em nấu ăn chứ ?
- Em mua cơm ăn rồi, cơm đây mắc quá, mười ngàn một phần mà em ăn chẳng no. Nhưng giờ em không đói nữa. Thôi, vậy để đó mai nấu cũng được anh.
- Uhm.
Anh Hoàng đi tắm, còn Nam tiếp tục say sưa với giấc ngủ dở dang của mình. Thật hạnh phúc khi mình có một người anh luôn chăm sóc lo lắng cho mình. Mình có đang bắt đầu là một gánh nặng của anh Hoàng không nhỉ, phải cố gắng thi rồi còn đi làm thêm mà phụ giúp anh nữa chứ, vừa năm, vừa suy nghĩ những điều đó, và Nam chìm vào giấc ngủ từ bao giờ bên cạnh anh Hoàng không hay.
Vậy đã kết thúc ngày đầu tiên đặt chân lên Sài Gòn, cũng là cánh cửa của cuộc sống mới đang mở ra trước mắt Nam. Ngày mai, khi mặt trời mọc, một trang sử mới sẽ được viết ra với những vui cười và nỗi buồn hoà lẫn hạnh phúc của cuộc đời Nam. Và không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
(Còn tiếp)