Trạng thái :  
Tham gia : Dec 2010
Bài gửi : 147
Tên thật: Lê Hoàng Hải
Đến từ: Gx Phong Hòa, Gp Vĩnh Long
Sở thích: ăn và ngủ
Nghề nghiệp: lăng xăng
Cảm ơn 619
Được cảm ơn 908 lần
trong 147 bài viết
... / ... / 09
Hôm nay mình buồn quá, đã tự dặn dò là luôn vui tươi trong lòng và ngoài mặt rồi mà vẫn không làm được.
Mình đi Cần Thơ về, qua phà Hậu Giang, trong lúc đợi phà trong nhà chờ gặp một anh liệt chân, lếch dưới đất bán vé số. Không chân thì đi bằng tay, hay.
Anh ta mời vé số mình, nhưng trong túi mình không còn đủ tiền mua được phân nửa tờ vé số đó, khó nói quá.
Ánh mắt van lơn của anh ta làm mình không thể tránh né được, nhưng mình có tiền đâu mà mua? Mà cầm mấy ngàn lẻ cho người ta sao? Mà cho chắc ảnh cũng không lấy.
Mình lúng túng quá, trong lúc ánh mắt ấy vẫn không tha cho mình.
Mình nhìn kỹ đôi bàn tay kính cẩn đưa vé số cho mình, các ngón tay cũng không bình thường nữa, quẹo quọ như chân con gà móng cua.
Bất chợt mình chìa tay ra, bắt lấy tay anh ta siết chặt. Hình như lúc đó mắt mình cay cay, nên lòa đi, không kịp thấy hết sự bối rối trên mặt anh ta.
- Em không có tiền, chúc anh bán đắt nha!
- ... (mình không nghe được anh ta nói gì)
Lúc phà tới, ông bảo vệ mở cầu dao, cái đèn báo hiệu kêu éc éc, nhịp một, như tim mình đang thổn thức... Mình đạp xe xuống phà, quên nhìn lại anh trai bán vé số kia xem thế nào, vì còn hơn 16 cây số nữa mới về tới nhà, ngán.
- Thầy mến, những phận đời dưới đáy xã hội nhiều lắm. Thầy có làm gì để giúp người ta không Thầy?
- Ta đã ban cho người Ki-tô hữu giới răn yêu thương đó con!