Trạng thái :  
Tham gia : Dec 2010
Bài gửi : 147
Tên thật: Lê Hoàng Hải
Đến từ: Gx Phong Hòa, Gp Vĩnh Long
Sở thích: ăn và ngủ
Nghề nghiệp: lăng xăng
Cảm ơn 619
Được cảm ơn 908 lần
trong 147 bài viết
.../.../07
Hôm nay trời mưa, Cha Sở không có ở nhà, mình phải ngủ nhà xứ một mình... Hồi nãy cả đám nhóc và có cô Niềm nữa, xúm lại kể chuyện ma, hì, chắc là để chọc mình, cho mình ở mình ên sợ đái trong quần luôn. Nhiều chuyện ma ghê...
Chuyện 1: Cô Niềm có lần ngủ lúa trong phòng giáo lý trước nhà thờ, nửa đêm nghe tiếng đập cửa, rất mạnh, không thể là do gió được... Cô giật mình, nhìn qua khe cửa, không thấy gì cả!
Chuyện 2: Thằng Hữu giúp ông Năm lót gạch cái sân nhà xứ (vài tháng sau khi cố phó Trị mất), tự nhiên gió thổi mạnh làm cái nón nỉ đang đội trên đầu ông Năm bay ra xa, rồi bay trở về đội lên đầu ông Năm lại. Chuyện này thì mình tin là có vì ông Năm cũng xác nhận nó.
Chuyện 3: Trước đây ở nhà thờ mình có một vụ trừ quỷ, người con gái bị "nhập" rất mạnh, mấy người đàn ông lực điền cũng không khống chế nổi, nhưng mẹ cô ta đem nước thánh ra và nói dẫn tới nhà thờ thì sợ không dám nhúc nhích... Ông Cố Lượng đeo dây phép, đọc lời trừ tà, người con gái đó quỳ ngay dòng giữa, bà mẹ quỳ kế bên (có cô Niềm và nhiều người khác chứng kiến nữa), cô này rên rỉ rất ghê rợn, đôi mắt trợn trắng, liếc nhìn mọi người, cái nhìn chắc là khủng khiếp lắm, mình nghe lời cô Niềm tả cái nhìn đó thôi mà nổi hết da vịt... Ông Cố Lượng đọc xong công thức trừ quỷ mà "nó" cũng chưa "xuất" ra, mồ hôi rớt đầm đìa, chắc là ướt hết cái áo An-ba, cuối cùng ông mángxâu chuỗi vào cổ cô ta thì cô này từ từ nằm xuống, kiệt sức...
...
Mình bồi thêm vài chuyện lặt vặt mà chính mình gặp khi ở nhà xứ, cả đám im thin thít, ngồi sát vào nhau... Hí hí, thằng Công nhìn mình van lơn... Cây đàn ghita trong nhà ăn tự nhiên kêu "phrừng", mấy đứa nhỏ "á" lên ỏm tỏi...
Rốt cuộc mình và cô Niềm phải đưa tụi nó về tới cửa... Thiệt là khổ, mưa lâm râm ướt hết đầu cổ mình, cô Niềm về nhà, mình về nhà Chúa...
Thầy ơi! Giờ chỉ có con và Thầy ở đây, tên cám dỗ chắc là núp đâu đó rồi... Hi, Thầy nhớ lúc con còn nhỏ không, lúc đó con là vua sợ ma, ban đêm con không dám ra ngoài đi..., ban ngày thì con không dám ở nhà một mình nữa. Mẹ con hỏi con con ma nó ra làm sao mà sợ, con không biết nói sao nhưng vẫn rất sợ, càng ngày càng sợ... Con nhớ có lúc con quậy phá, không chịu ngủ trưa, bà nội hù: "Mầy không ngủ tao kêu ông Kẹ ra cắn mầy đó", "Mầy chun xuống sàn coi chừng bà Chằn nhai đầu", con lại sợ thêm ông Kẹ, bà Chằn... Tuổi thơ con quanh quẩn với nỗi sợ con ma, ông Kẹ, bà Chằn...
Bây giờ con đã biết và theo Thầy, con không còn sợ mấy thứ đó nữa, nhưng con lại biết thêm một cái nữa: con quỷ Satan.
Đọc sách Sáng Thế, con thấy nó được mô tả là "thú chạy ngoài đồng", như con chuột vậy! Hi, nhưng nó cũng ghê thiệt, cám dỗ người ta làm điều bậy bạ theo nó. Nhưng không sao, con biết Thầy ở khắp mọi nơi, thông biết mọi sự, Thầy luôn bên con thì con chuột đồng đó làm sao làm hại được con! Con xin luôn được ở trong vòng tay của Thầy! Amen!