Trạng thái :  
Tham gia : Dec 2010
Bài gửi : 147
Tên thật: Lê Hoàng Hải
Đến từ: Gx Phong Hòa, Gp Vĩnh Long
Sở thích: ăn và ngủ
Nghề nghiệp: lăng xăng
Cảm ơn 619
Được cảm ơn 908 lần
trong 147 bài viết
.../.../08
Hôm nay là ngày giỗ của ông Cố mình, ông Cố là ông nội của ba mình, ông Cố bị "đạo quân" chặt đầu... Lúc nhỏ mình cũng chỉ nghe có vậy, lúc đó mình không thể hiểu người ta có quyền gì mà giết người, giết ông Cố của mình... Mình nhớ có lần mình nói với bà nội: "Lớn lên con sẽ kiếm mấy thằng đó chặt đầu lại!" Lần đó mình bị đòn nát đít, mẹ mình đánh, ba thì không nói gì, im lặng... Nỗi oánhận cũnglớn theo mình từ lúc đó...
Giờ thì mình hiểu được tại sao rồi, ông Cố mình đi làm cách mạng, mà tình hình chính trị thời đó thì vô cùng rối ren, phe cách mạng thì còn trong bóng tối, bị khủng bố kinh hoàng... Mình nghe bà Tư kể thì lúc đó bà chỉ mới là con nhỏ mười mấy tuổi, nhưng trong tấm bằng tổ quốc ghi công của ông Cố lại ghi là 1947, trật lất... Mình không biết chính xác "kẻ thù" của gia tộc là ai, chỉ theo lời kể của ông Hai thì đó là phe đạo*, đạo Hoà Hảo...Ông kể rằng những ngày đó "tụi nó" đi bố, dàn hàng ngang mà đi, lưng đeo mã tấu bén ngót, thấy có dính dáng tới Việt Minh thì bắt giết tại chỗ. Chúng thấy ông Cố mình đi đằng trước thì kêu lại: "Anh Mười, lại nói chuyện!" Ông Cố không chạy, vì trong đám đó có nhiều người từng được ông cứu mạng, ông Ba Thạch (?) tiến lại vỗ vai ông Cố mình: "Thiệt ơn anh Mười không biết lấy gì đáp trả!"
Bịch bịch, người ta thấy chúng thúc ké ông mình, lôi ra sông Cái, chặt đầu, đạp xác xuống sông, trôi mất...
"Chị Mười! Anh Mười bị bắt rồi! Chị có giỗ anh Mười thì giỗ 21/22-05 (âm lịch)" Ông Sáu Nhơn (?) cho hay một câu rồi cắm đầu chạy. Bà Cố sững sờ, chết điếng, một hồi sau thì "tụi nó" tới nhà, áo bà ba đen kịch, chúng lùa heo, lùa gà, bắt vịt...Kéo tóc bà Cố mình lôi đi xềnh xệch...
"Tụi mày không được bắt má tao!" Ông Hai lặng người đi, nghẹn ngào không kể được, có lẽ trước mắt ông đang diễn lại cảnh tượng năm xưa, một ông già tám mươi thì còn đâu nước mắt, một nỗi đau hơn sáu mươi năm vẫn làm người ta đau... Bà Tư quẹt nước mắt kể tiếp lời ông Hai... Tối đó ông Hai quấn mo cau làm cái loa, đi tới chỗ chúng giam bà Cố, la thật lớn đòi trả mạng ông Cố, đòi thả bà Cố, chửi "Đ.m. thằng H. gi. ch."... Trong lúc cùng cực của nỗi đau thì con người ta biết sợ là cái gì, chết cũng không sợ... Một toán lính Pháp tuần tra, ra lệnh "tụi nó" thả bà Cố mình, biểu "tụi nó" không được làm hại ông Hai, vì có lẽ chúng muốn bắt ông Hai đi làm tay sai, bởi tố chất gan lỳ của ông...
Tối đêm đó ông Hai trốn đi, thoát ly kháng chiến hơn bốn mươi năm sau trở về, bà Cố đã mất, ông Ba đã mất, bà Tư và ông nội hãy còn, xác ông Cố vẫn không biết trôi dạt nơi nào giữa lòng sông Hậu...
Cả nhà hình như đều bu quanh hai chứng nhân lịch sử, nghẹn ngào, nghẹn ngào... Mình hỏi một câu bâng quơ: "Rồi có ai trả thù cho ông Cố không bà Tư?"
Im lặng, một không khí im lặng đáng sợ...
"Thôi con à, chuyện gì qua thì nó cũng qua rồi, mà con cháu trong nhà đâu có biết ai làm, mày coi ông Hai kìa, đi kháng chiến bốn năm chục năm, không được một hột sao vắt vai, lặn sông đánh tàu giờ được cái bịnh nhức óc kinh niên, mấy miếng miểng đạn còn trong người, mưa gió thì hành đau nhức thấu xương..."
"Cô Tư hay quá ha, cô biết mấy thằng lính của tui hồi xưa bây giờ mang hàm tá không đó!"
"Anh mang hàm gì?"
Ông Hai quê quá, vì ông không có một cái chữ lộn lưng thì đành vậy thôi...
Bà Tư lại lên giọng, một bài thuyết giáo dài theèng, đại khái là bỏ qua, chuyện gì qua thì qua... (Sau khi ông Cố mất một thời gian, khoảng 5-6 năm, bà Tư được người ta rỉ tai cho biết danh tánh của mấy thằng ác đạo). Mình sẽ không bỏ đâu...
Tối nay mình đem bánh tét lên cho thằng Hữu ăn, hai đứa mình ăn, cười hi ha, giỡn rầm rầm...
Mình đi ngủ, trong đầu thử tái hiện lại cảnh tượng ông Cố bị bắt, bị giết... Mình tưởng sẽ mình sẽ rất hận, muốn trả thù lại những kẻ kia, nhưng không, lần này mình lại nghĩ khác, thù, mình sẽ trả, trả bằng tình yêu, trả bằng ánh sáng chân lý của Thầy, sẽ chứng minh là những người kia đã sai!!! Nhất định mình phải là được, nhất định là như vậy!
--------------------------
*Các tôn giáo, tiếng miền Nam quen gọi là "đạo". Ngoài đạo Thiên Chúa và đạo Phật còn có một số đạo nhỏ khác mới sáng lập vài chục năm trở lại đây, thu hút hơn một triệu tín đồ, có những hình thức rất riêng. "Thời cực thịnh" là lúc ông Cố mình bị giết, lúc đó họ có hẳn một lực lượng vũ trang, súng ống đầy đủ, tung hoàng khắp miền Tây Nam Bộ; và hiện nay nơi phân bố của họ cũng chỉ giới hạn trong khu vực này và một phần nhỏ miền Đông Nam Bộ.

Bà Tư, chị ruột ông nội của Ben, chứng nhân còn sống duy nhứt của trang nhựt ký nầy, chụp năm 2011
(Ông Hai đã qua đời)