Một buổi sáng tôi ngóng chờ tin của em!
Và
Em online gặp tôi bảo em mệt mỏi vì chờ tin tức mấy ngày nay. Chưa thấy người ta báo gì cả. Tôi không muốn trông thấy em như thế, nhưng những mơ ước tốt đẹp của em khiên em mệt mỏi và lo lắng. Đến tối em báo cho tôi: "Có kết quả rồi anh ơi! Em đậu rồi! Anh là người đầu tiên em thông báo đó!" Tôi vui vì niềm vui của em, tôi cũng vui vì em không còn phải mệt mỏi và lo lắng nữa. Nhưng tin vui đó chợt tắt vì em báo rằng, sau 2 tháng nữa em phải đi rồi. Em đi làm việc ở nước ngoài. Những đợt thi vừa rồi em làm bài kiểm tra của công ty đặt ra và những lần kiểm duyệt của cấp trên để em có thể ra nước ngoài làm việc với công ty mẹ. Có một cuộc sống đầy đủ tiện nghi hơn, cuộc đời em sẽ thay đổi và em có thể giúp đỡ gia đình. Tôi cứ nghĩ em chờ kết quả để tuyển nhân viên cấp cao, nhưng không. Em phải ra đi. Một cuộc đời mới sẽ bắt đầu với em. Tôi không có quyền gì để níu chân em ở lại, dẫu rằng tôi cảm thấy rất buồn, có lẽ tôi sẽ nhớ em nhiều lắm.
...
Khoảng vài tháng trước tôi chưa nói chuyện thường xuyên với em, vì tôi nhận thấy em thật sự ít nói và khó gần. Em không giống như những cô gái khác mà mọi người thường nghĩ. Ngoài những điều em tỏ ra bên ngoài, em còn có những nỗi niềm riêng của một cô gái sống nội tâm. Lúc đầu tôi chỉ hỏi thăm em, vì thấy nick của em còn sáng. Nhưng em trả lời rất bâng quơ. Và thấy em có câu status mang một nỗi gì đó rất tâm trạng. Và rồi tôi hỏi thăm và kể cho em một câu chuyện câu giờ đại loại là: "Đông con thì phải ăn khoai mì, mà ăn khoai mì thì nóng, nóng thì ngủ không được, ngủ không được thì đông con mà đông con là phải ăn khoai mì, ăn khoai mì thì nóng, nóng thì ngủ không được, ngủ không được thì đông con, mà đông con phải ăn khoai mì..." Tôi đang say sưa kể tới dấu ... thì em bảo:"Còn nữa không anh?".
Nghe vậy thấy cụt hứng, tôi đang hiểu tâm trạng của em có gì đó không vui. Và liền xin lỗi vì anh quá vớ vẩn. Và vài hôm sau tôi lại bắt chuyện, dường như câu chuyện của tôi có vẻ thoải mái hơn khi làm em chịu cởi mở. Em chia sẻ với tôi rất rất nhiều, về chuyện việc làm, tình cảm,... Và rồi chúng tôi trở nên thân thiết lúc nào chẳng biết. Tôi cũng đùa với em rằng:"Em đừng đổ vì anh nhé!". Em cũng khẳng định rằng:"Em không dễ dàng vậy đâu? Một cuộc tình với em nó mới qua đi, em không thể dễ dàng đón nhận một cuộc tình mới được". Cứ thế, cuộc sống cứ tiếp diễn, mỗi ngày tôi và em đều liên lạc đều đặn và rồi em chia sẻ về chuyện em thi tuyển. Tôi cứ nghĩ đơn giản nó như tôi thi bằng B Anh Văn vậy. Và tôi khuyên em rất là nhiều, rằng đừng quá lo lắng, ăn uống đầy đủ, ngủ kĩ, Chúa sẽ ban ơn cho em thôi. Tôi đâu nghĩ bài kiểm tra ấy là một bước ngoặt đối với em đâu?
...
Uhm, thế đấy. Và rồi nó chợt đến như muốn lấy đi của tôi một thứ gì đó rất quý giá. Tôi thấy ứ nghẹn ở cổ họng. Nước mắt muốn trào ra. May mắn thay tôi kìm nén được cảm xúc. Tôi nghĩ đó không phải là tình yêu, cũng chẳng phải tình bạn. Nó lửng lờ để tôi có thể thấy được một cái gì đó khó tả. Tôi tiếc một mối thâm tình chưa lâu. Mà nay lại sắp vụt khỏi tầm tay của mình.
Hai tháng, có vẻ như lâu đối với một ai đó và có lẽ nó quá nhanh cho tôi và em.
Ngậm ngùi tôi nói với em rằng:
- Tự nhiên anh cảm thấy buồn em à!.
- Em cũng buồn...
Có lẽ em không phải vì buồn vì tôi, mà buồn vì sắp phải chia tay mọi người, rời xa đất Việt quê hương để đến với xứ người - nơi có nhiều niềm vui mới, nhiều ánh sáng mới của sự phồn vinh phương Tây. Em buồn vì em còn bao nhiêu điều chưa làm được ở nhà, em buồn vì còn quá ít thời gian để chia tay mọi người, những mối quan hệ em có từ trước đến giờ.
Chào em, hôm nay anh viết cho em bài viết này để em hiểu được anh luôn mong em hãy sống hết mình với mọi điều Chúa ban. Chúa chỉ ban cho ta những điều cần thiết với ta. Anh không hứa sẽ ra sân bay tiễn em, nhưng có thể anh sẽ đứng xa xa để nhìn em khuất sau cánh cửa sân bay, anh không để em trông thấy đâu.
Cầu chúc em luôn được an bình nơi xứ người. Em hãy sống tốt với vùng trời ước mơ của mình em nhé Khỉ Con!
-Ngựa Hoang Bờm Bạc-Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: