Cuộc sống như con thoi, hối hả và đầy tất bật, đã làm cho con không dành nhiều thời gian để tâm sự với Mẹ....Lời đầu tiên, con chỉ muốn nói...Mẹ ơi! Con xin lỗi...
Những giây phút hiếm hoi này, con bỗng chợt nhớ tới Mẹ, nhớ tới những ký ức của ngày trước, ngày mà mà con luôn cảm nhận vòng tay âu yếm của Mẹ luôn nâng đỡ con, an ủi và bảo ban con...và con hạnh phúc, niềm hạnh phúc... của ngày hôm qua...
Ngày hôm qua, con là 1 cô bé sống trong sự bảo bọc của gia đình, sự hòa đồng của Giáo Xứ, sự che chở ủi an và thương yêu của Mẹ, con nghĩ về Mẹ hằng đêm, con dâng cho Mẹ những vòng hoa Mân Côi hằng ngày...Và Mẹ có biết, niềm hạnh phúc của con là gì không? Là con có thể lắng nghe những lời Mẹ nói, nhận được những món quà nhỏ bé mà Mẹ đã thương ban khi nghe con cầu nguyện, những món quà đơn sơ, những ước nguyện nhỏ bé của con, Mẹ đã cho con tất cả, con cảm nhận Mẹ luôn ở bên con mỗi phút mỗi giây, có đêm con nằm mơ thấy Mẹ, Mẹ đẹp rạng ngời, dù chỉ là mơ thôi nhưng lòng con vô cùng hạnh phúc và tràn đầy hồng ân của Mẹ...
Và rồi 1 ngày, con rời xa sự bảo bọc của gia đình, con tạm gác bỏ niềm hạnh phúc dở dang của 1 giáo lý viên....và....cuộc sống hiện tại như dần đầy con...rời xa Mẹ...rời xa niềm hạnh phúc vô biên...mà đến jờ con mới nhận ra...Con không nghĩ về Mẹ hằng đêm nữa, thay vào đó, con nghĩ về những người mà hôm nay con gặp, con không dâng cho Mẹ những vòng hoa Mân Côi hằng ngày nữa, mà chỉ là những lời nhạt nhẽo cho qua buổi cầu nguyện để con chìm ngay vào giấc ngủ sau 1 ngày mệt mỏi...Con không tìm đến Mẹ những lúc khó khăn nữa mà cứ vò đầu bứt tóc suy nghĩ về cuộc sống...Có những buổi chiều Chúa Nhật con không đến với Mẹ vì mê đắm với những thú vui ở trần gian...Con, chính con đã dần đầy Mẹ ra khỏi cuộc sống của con...Giờ đây, con không còn được cảm nhận vòng tay của Mẹ nữa, con không còn được nhận những món quà từ Mẹ nữa, Mẹ đâu rồi...Mẹ ơi! Xung quanh con bây giờ, chỉ là 1 màu đen u tối, ma quỷ luôn chực, vây lấy con, không cho con đi tìm Mẹ, con không đủ sức để chống lại cơn cám dỗ...Mẹ ơi...Con cần Mẹ..Mẹ ơi...>"<
Con đã đẩy Mẹ đi quá xa rồi, nên bây giờ, con phải đi kiếm lại Mẹ thôi...Giữa cuộc sống đầy rẫy những cám dỗ này, liệu con có còn giữ được niềm tin sắt son như trước không Mẹ...Con cần lắm, cần lắm 1 nơi cho con sự yên bình, con muốn được òa khóc trong vòng tay của Mẹ và nói " Mẹ ơi! Con là kẻ tội lỗi, xin Mẹ hãy thương xót, cứu lấy linh hồn con, và đưa con ra khỏi địa ngục". Nếu có 1 điều ước, con chỉ ước con được trở về làm con của ngày hôm qua, không âu lo, không vướng bận, không tội lỗi như thế này...Nhưng, ước mơ cũng chỉ là mơ ước...Liệu con còn có thể, làm đứa con của ngày hôm qua không Mẹ?????Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: