Hiện kết quả từ 1 tới 6 của 6

Chủ đề: Hành trình đi tìm 1...

Threaded View

  1. #1
    Trạng thái :   thienthananhsangbt đã thoát
    Tham gia : Dec 2010
    Bài gửi : 8
    Tên thật:
    Đinh Thị Bích Thảo
    Đến từ: Giáo xứ An Hoà
    Sở thích: ngủ
    Nghề nghiệp: Sinh viên
    Cảm ơn
    2
    Được cảm ơn 76 lần
    trong 8 bài viết

    Hành trình đi tìm 1...

    “Nếu cho mình thêm một sự lựa chọn thì mình có theo đạo Công Giáo không ?”
    Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi và có lẽ nó sẽ ở trong đó mãi bởi vì chưa bao giờ tôi có ý định gạt bỏ câu hỏi ấy ra khỏi dòng suy nghĩ, Tôi muốn nó cứ đeo bám tôi đến suốt cuộc đời mình. Nhiều khi tôi tự hỏi đức tin của tôi là do đâu mà có và nó đến mức nào? Ba mẹ tôi có đạo, và rồi khi tôi được sinh ra tôi cũng được mang đến nhà thờ để trở thành người có đạo, và người ta nói với tôi nhiều điều về tội lỗi, về những hình phạt khi mắc tội. Nghe nhắc đến Chúa tôi nghĩ ngay đến môt ông Vua cao quý nhưng mà lại thật hung dữ. Cứ nói với tôi rằng Chúa thương tôi, mặt khác lại nói “ phạm tội là bị Chúa phạt xuống hỏa ngục” ôi, hồi nhỏ người ta nói với tôi như vậy đó. Giá mà tôi được nghe nhiều hơn câu nói “ phạm tội thì Chúa sẽ rất buồn và có khi còn khóc huhu nữa” thì có vẻ sẽ thích hợp hơn đối với tâm hồn của một đứa trẻ. Đức tin của tôi được hình thành từ nỗi sợ. Sợ để rồi hằng ngày phải làm cái trách nhiệm hay bổn phận nào đó để khỏi phải sợ, khỏi bị xuống hỏa ngục. Nghĩ lại tôi thấy thật khủng khiếp khi biến một đứa trẻ thành nô lệ của nỗi sợ.Bây giờ thì chẳng còn ai có thể kiểm soát hay bắt tôi phải nghĩ gì về Chúa nữa. Tôi đủ lớn để có những suy nghĩ những nghi ngờ về Chúa của tôi. Chẳng ai cấm tôi được điều đó. Mà dù cấm cũng chẳng được “ Chúa là ai”, “ Thiên Chúa từ đâu mà có”, Chúa có thật hay không ?” đến đấy là tôi buộc mình không nên nghĩ nữa vì nó vượt quá tầm hiểu biết của một con người không có nhiều đức tin như tôi. Tôi muốn đến chùa, nhiều đứa bạn cản tôi nhưng tôi vẫn muốn đến dù biết rằng có thể mọi thứ sẽ thay đổi khi tôi đến đó, biết đâu tôi lại cảm thấy theo Phật làm tôi tự do và hạnh phúc hơn. Tôi muốn thử thách đức tin của mình “ bỏ đạo ư? Mày là một đứa dối đạo, mày sẽ bị trừng phạt” và rồi “ mày có quyền tự do mà, nếu Chúa không tồn tại thì theo làm gì” rồi “ có sao đâu, đến đó chơi thôi mà có vái lạy hay xin xăm đâu mà lo mắc tôi”… một cuộc đấu tranh tư tưởng giằng xé trong đầu tôi. Đi hay không? Ôi, thì ra tôi vẫn sợ Chúa phạt hơn là sợ Chúa buồn. Tôi quyết định đi. Đi và nhận ra tôi thích Chúa hơn, tôi cân Chúa biết bao :). Phật hay Chúa ai cao trong hơn ai? Ai đáng để tôi tin hơn? Có lẽ thật là ngu ngốc nếu tôi cứ một mực bắt mình tìm ra câu trả lời. Nghĩ đơn giản hơn để tự giải thoát mình khỏi vòng luẩn quẩn của sự rối rắm, tôi chọn đi theo con đường nào mang lại bình an cho tôi. Trên con đường Chúa đi, giờ đây Chúa sẽ cô đơn lắm khi vắng bóng tôi, trên cây Thập Giá, nơi Tình Yêu lên ngôi, nơi làm cho tôi trở nên quý giá thì thật tội nghiệp cho tôi nếu đẩy Chúa ra khỏi cuộc đời mình.Hành trình đức tin của tôi sẽ tiếp tục bằng những nghi vấn về Chúa. Mong Chúa sẽ đồng hành với tôi mọi lúc để tôi bồi đắp đức tin của mình bằng tình yêu chứ không phải bằng sợ sự hãi về tội. Mong Chúa không thấy mệt khi bị hỏi và phải trả lời quá nhiều :)
    Bích Thảo.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


  2. 16 thành viên đã cảm ơn thienthananhsangbt vì bài viết này:

    3T_thanhtuyen (26-11-2011),allihavetogive (26-11-2011),cattrang (29-11-2011),Doan Quan (26-11-2011),J love Y (26-11-2011),JB. Sĩ Trọng (26-11-2011),Mai Cồ (26-11-2011),Người Mua Diêm (26-11-2011),Phù thủy nhỏ (26-11-2011),ruakool (27-11-2011),Sky (28-11-2011),smiles (28-11-2011),Teresa Nhỏ Bé (26-11-2011),Thánh Thư (06-12-2011),thuyvu (29-11-2011)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình