+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 2 của 2

Chủ đề: Một câu chuyện về tình mẹ thật cảm động!

  1. #1
    lukhach_langdu's Avatar
    Trạng thái :   lukhach_langdu đã thoát
    Tham gia : Dec 2010
    Bài gửi : 7
    Tên thật:
    Nguyễn Tô Toàn
    Đến từ: Hà Nội
    Sở thích: Ăn chơi, nhảy múa
    Nghề nghiệp: Phụ hồ
    Cảm ơn
    0
    Được cảm ơn 4 lần
    trong 4 bài viết

    Một câu chuyện về tình mẹ thật cảm động!

    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

    “Con yêu quý,

    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

    Mẹ yêu con lắm,

    Mẹ...".

    (Sưu tầm)
    ________________
    Câu chuyện trên tớ bắt gặp và được lãnh giáo cách đây 2 năm rồi. Một câu chuyện thật cảm động khiến người ta phải rơi nước mắt.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:

    Thay đổi nội dung bởi: Dew, 22-12-2010 lúc 05:01 AM Lý do: Add "Sưu tầm"

  2. Thành viên đã cảm ơn lukhach_langdu vì bài viết này:

    teresa_lc (13-07-2011)

  3. #2
    Spiritual Director
    Pere Joseph's Avatar
    Trạng thái :   Pere Joseph đã thoát
    Tham gia : Nov 2010
    Bài gửi : 465
    Tên thật:
    Joseph Việt, O.Carm
    Đến từ: Fr.
    Cảm ơn
    6,286
    Được cảm ơn 4,963 lần
    trong 583 bài viết
    Mình được đọc câu chuyện này cũng khá lâu rồi. Nhưng đúng là một câu chuyện quá cảm động. Cầu mong cho tình thân được sâu đậm hơn và tương quan gia đình thêm phần nhạy cảm. Cảm ơn bạn đã đăng câu chuyện này!

+ Trả Lời Ðề Tài

Chủ đề tương tự

  1. Chuyện của Em.....!
    By 3T_thanhtuyen in forum Giai Điệu Trái Tim
    Trả lời: 1
    Bài mới gửi: 21-08-2011, 09:57 PM
  2. Chuyện của bạn!
    By Lan Anh in forum Gia Đình và Cuộc Sống
    Lan Anh
    Trả lời: 0
    Bài mới gửi: 10-06-2011, 10:20 PM
  3. Câu chuyện của một cây nến
    By halleluyah in forum Nghe - Thấy - Viết
    Trả lời: 1
    Bài mới gửi: 04-06-2011, 09:08 PM
  4. Trả lời: 3
    Bài mới gửi: 03-05-2011, 08:33 PM

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình